Tạ Ơn Trong Hoạn Nạn

Print

Chúng ta đã bước vào tháng 11 là bước vào Mùa Tạ Ơn nhưng trong hoàn cảnh khó khăn như hiện nay có lẽ chúng ta thấy khó mà tạ ơn, có gì đáng cho chúng ta tạ ơn đâu? Nhiều người đang mất việc làm, có những người gặp khó khăn về kinh tế, một số khác phập phồng, lo sợ không biết tương lai sẽ đi về đâu. Thật ra, trong hoàn cảnh khó khăn mà chúng ta vẫn có thể tạ ơn mới là điều đáng nói vì tạ ơn không phải là câu nói đầu môi chót lưỡi mà là một thái độ cảm tạ, một tinh thần biết ơn. Thái độ cảm tạ hay tinh thần biết ơn là nhìn vào sự việc với cái nhìn tích cực, trông thấy những gì mình còn và mình có hơn là những gì mình không có hay mất mát. Người tiêu cực hay bi quan thì lúc nào cũng chỉ nhìn thấy những điều xấu hay những mất mát của mình và vì vậy thiếu lòng biết ơn.

Một đứa con được cha mẹ cung phụng cho đầy đủ, không thiếu gì cả, rủi một hôm không có thức ăn hay không có món đồ chơi mình thích, em đó than phiền, khó chịu, giẫy nẫy... hẳn cha mẹ lấy làm phiền vì có đứa con như vậy. Một người chồng được vợ lo cơm nước tươm tất nhưng một hôm vì bận hay đau ốm, cơm nước không có sẵn mà người chồng tỏ vẻ tức giận hay khó chịu thì đó không phải là một người có tinh thần biết ơn. Chúng ta được hưởng bao nhiêu ân phúc mà không tạ ơn Chúa, đến khi gặp khó khăn lại than phiền, oán trách thì thật là thiếu tinh thần biết ơn. Chính vì vậy mà tinh thần cảm tạ và lòng biết ơn trong hoạn nạn khó khăn mới là điều quý.

Trong quyển sách Người Đàn Bà Hạnh Phúc nói về cuộc đời của một thiếu phụ Đại Hàn, tác giả kể lại một biến cố đau thương trong đời bà khi chồng chết, con chết, không còn chỗ để ở. Bà cầu nguyện và than với Chúa, “Chúa ơi, con mất tất cả: mất chồng, mất con, mất nhà cửa, không còn gì cả...” Đang khi cầu nguyện như vậy thì bà được nghe những lời nhắc nhở như của Chúa đến với bà như sau, “Con ơi, con nói con mất những thứ đó sao? Con có ra đời với những thứ con vừa kể không? Nếu con ra đời không có những thứ đó thì sao con gọi là mất được?” Đây cũng là câu hỏi chúng ta cần đặt ra cho mình trước những mất mát trong đời sống.

Thánh Kinh ghi lại câu chuyện của một người tên là Gióp. Ông được Chúa ban phước cho giàu có và có 10 người con. Nhưng trong cùng một ngày cướp bóc, thiên tai xảy đến liên tiếp, hủy hoại hoàn toàn gia sản và cả 10 người con đều chết. Trước hoàn cảnh đó, thay vì oán trách Chúa, ông Gióp đã nói, “Tôi trần truồng lọt khỏi lòng mẹ và tôi cũng sẽ trần truồng mà về. Chúa đã ban cho Chúa lại cất đi, đáng ca ngợi Danh Chúa.” Vẫn chưa hết, chính bản thân ông sau đó bị bịnh ung độc từ đầu đến chân và vợ ông xúi ông hãy phỉ báng Chúa và chết đi. Ông Gióp đã nói với vợ những lời như sau, “Phước mà tay Đức Chúa Trời ban cho chúng ta, chúng ta lãnh lấy, còn tai họa mà tay Ngài giáng trên chúng ta lại chẳng lãnh lấy sao?”

Đó thật là một tinh thần cảm tạ và biết ơn thật sự. Có lẽ Bạn sẽ cho rằng, thánh nhân, vĩ nhân mới làm như vậy nổi, tôi chỉ là người phàm yếu đuối làm sao xử sự như vậy được? Vâng, tự chúng ta không phản ứng như vậy được nhưng nó đòi hỏi một lòng tin mãnh liệt vào ơn thần hựu của Thiên Chúa và đó chính là điều chúng ta cần có hôm nay. Quý thính giả đang nghe câu chuyện Phúc Âm của chương trình phát thanh Tin Lành và khi nói đến Phúc Âm là chúng tôi muốn nói đến ơn cứu rỗi được thực hiện qua Chúa Cứu Thế Giê-xu. Đức tin nơi Chúa Giê-xu là Con Trời giáng thế sẽ giúp đem chúng ta ra khỏi những đám mây đen tối của cuộc đời và dù khi phải sống trong những hoàn cảnh đen tối, đức tin nơi Chúa Giê-xu sẽ giúp chúng ta có cái nhìn toàn diện và sẽ có thể tiếp tục sống với tinh thần cảm tạ và lòng biết ơn.

Đứa con sẽ biết ơn cha mẹ khi lớn lên nếu lúc nhỏ được cha mẹ dạy bảo và khép vào kỷ luật. Một ông thầy khó là một ông thầy giúp học trò học được nhiều. Tương tự như vậy với những nhà dìu dắt thể thao, những huấn luyện viên, những người chỉ huy mà chúng ta thấy như quá nghiêm khắc. Thiên Chúa đặt chúng ta vào những hoàn cảnh khó cốt để dạy dỗ chúng ta nên người. Chúng ta cần sống với lòng biết ơn hơn là than phiền oán trách. Và chúng ta cần nhìn lại những gì mình đang còn và đang có hơn là những gì mình đã mất để thêm lòng biết ơn Chúa.

Nhạc sĩ Vũ Đức Nghiêm là một trong những người đã sống trong nhiều trại giam sau năm 1975. Trong những ngày lao tù đó, nhạc sĩ đã viết Ca Khúc Tạ Ơn và Tôn Vinh. Ca khúc nầy cho chúng ta thấy một tinh thần biết ơn thật sự của một người kinh nghiệm tình yêu của Thiên Chúa để tạ ơn Ngài trong an bình sung sướng cũng như trong hoạn nạn khó khăn. Ước mong đó cũng là tinh thần biết ơn của mỗi chúng ta trong mùa Tạ Ơn năm nay.

Ca Khúc Tạ Ơn Tôn Vinh
Lời và nhạc của Vũ Đức Nghiêm

1. Xin tạ ơn Chúa đã ban cho tôi một đời tự do.
Xin tạ ơn Chúa đã ban cho tôi ngày tháng lao tù.
Xin tạ ơn Chúa dù đường đời có lúc gian truân, để dọn lòng sám hối ăn năn.
Tạ ơn Thiên Chúa không lời oán than.

2. Xin tạ ơn Chúa đã ban cho tôi một thời hoa niên,
Gia đình đầm ấm, sống vui yêu thương, ngày tháng êm đềm.
Xin tạ ơn Chúa về mọi điều Chúa đã cho tôi, dù một ngày nhắm mắt tay xuôi,
Hồn tôi ca hát tạ ơn Chúa thôi.

Điệp khúc:
Tôn vinh Giê-xu tạ ơn Chúa tôi,
Trong cơn đau thương dòng nước mắt trôi,
Trong cơn hoạn nạn, ngục tù cay đắng trong đời.
Trong cơn phong ba dòng sông cuốn trôi, nương nơi Giê-xu hồn tôi thảnh thơi,
Tâm tư nhẹ nhàng, tràn ngập ơn phước trên trời.Xin tạ ơn Chúa dắt đưa tôi qua chặng đường nguy nan.
Xin tạ ơn Chúa giúp tôi yên vui dù trong cơ hàn.
Xin tạ ơn Chúa dù người đời bắt bớ vu oan,
Nguyện cầu Ngài cứu giúp lo toan.
Tạ ơn, tôn vinh Chúa, trong lòng hân hoan.

3. Xin tạ ơn Chúa xót thương thân tôi là kẻ tội nhân,
Trên thập tự giá chết thay cho tôi trả xong nợ trần.
Xin tạ ơn Chúa về mọi điều Chúa đã cho tôi, dù một ngày nhắm mắt tay xuôi,
Hồn tôi ca hát tạ ơn Chúa thôi.

Mục sư Nguyễn Thỉ
Chương Trình Phát Thanh Tin Lành